TRUNG DƯỢC LÂM SÀNG GIÁM DỤNG CHỈ MÊ
TỰ ĐỀ TỰA
Mỗi bệnh có riêng một phương thuốc chữa bệnh
Mỗi phương thuốc có một vị thuốc
Mỗi vị thuốc có công dụng riêng của nó
Nên không biết rõ tính năng của vị thuốc như: Thẩm dược Tính dược thì làm sao biết dược phương bài thuốc? Thẩm phương, tính phương. (Tính chất bài thuốc) lại không thể tình tự, tình thuật dược. Đề cao việc trị liệu không phải nói xuông được.
Các vị thuốc có thứ là cỏ, đá, xương, đặc biệt là thịt, là gai, lá, hoa, thực rất khác nhau; về hình dạng, mầu sắc, tính chất, địa phương khác nhau. Còn chia ra bốn khí, năm vị khác nhau. Mà những điều đó thuốc không bao giờ giống nhau tuyệt đối được.
Cho nên cũng không thể cùng dừng vào một mục đích chung được. Huống hồ phải dùng đến cân đong phân lượng, chia thành quân, thần tá sứ; không cũng dạng dược.
Cho nên có người nói rằng dùng cùng một thứ thuốc chỉ là nói đại khái mà thôi. Nếu thận trọng chi tiết mà nói thì không thể dùng chung như nhau được. Tất cả các vị thuốc đều có đặc thù khác nhau.
Người tinh tường về thuốc, tất nhiên biết tìm hiểu sự khác nhau trong các vị thuốc, đế mà thấy rõ ý nghĩa của sự khác nhau, khi dùng vào việc điều trị lâm sàng – Đáng hợp lại thì hợp, đáng phân chia ra thì phân chia ra – dùng lâu, dùng chóng, thời gian dài, ngắn phải phân minh không thể đại khái được.
Tôi là người đã thường dùng thuốc trung dược nên soạn ra cuốn “Trung dược lâm sàng giám dụng chỉ mê này. Hai vị khác nhau, theo có công hiệu. Chủ trị cách dùng các phương thuốc khác nhau trong điều trị khác nhau. Đó là quán triệt được dược lý sáng suốt trong lập phương thuốc. Nếu không thận trọng thì có thể dẫn đến tai biến đấy. Phải xét cho chính xác bệnh tật, và phải khéo tay dùng thuốc ắt là ích lợi lớn.
Viện nghiên cứu Trung y Trung Quốc
TRƯƠNG THỤ SINH
Ngày 20 tháng 6 năm 1988