Loạn dâm

Chứng loạn dâm(hay còn gọi là tình dục đồi trụy) là nhu cầu được thỏa mãn cuộc “yêu” của một cá nhân nào đó theo các cách thức rất kỳ quái.

Cách thức này không chỉ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần và sức khỏe của cá nhân đó mà nó còn gây phương hại đến bạn tình của họ hoặc đến những người xung quanh.

Những cách thức thỏa mãn này (bao gồm suy nghĩ, tưởng tượng, hành vi hay hành động cụ thể) là những cách thức bất thường không được xã hội thừa nhận, không được luật pháp cho phép như thích phô bày của quí, thích “yêu” với trẻ em, thích làm tổn thương người khác để thỏa mãn mình…

Tuy nhiên, những thôi thúc được thỏa mãn nhu cầu tình dục theo các cách bất thường như thế là những thôi thúc mang tính cưỡng bức nằm ngoài ý muốn của bản thân người bị bệnh. Tùy từng mức độ thôi thúc khác nhau mà mức độ nghiêm trọng của nó cũng khác nhau.

Loạn dâm đồ vật hay còn gọi là bái vật giáo là sở thích nhìn ngắm những đồ vật của những người mà mình yêu thích để đạt khoái cảm tình dục như quần lót, áo lót, giày dép hoặc bất kì một đồ vật nào khác miễn là vật đó liên quan tới người mình thích.

Loạn dâm đồ vật giả trang thường gặp ở nam nhiều hơn ở nữ, là hiện tượng chỉ có thể đạt được trạng thái khoái cảm khi được mặc quần áo của những người mà mình yêu thích. Từ việc ăn trộm một đồ lót để mặc cho đến việc bắt chước y chang cách ăn mặc của người mình thần tượng. Mỗi lần làm như vậy, người loạn dâm đồ vật giả trang cảm thấy thỏa mãn được dục vọng của mình.

Loạn dâm là những gì ?

Loạn dâm phô trương là hiện tượng đạt được khoái cảm tình dục khi mà phô bầy hoặc tự kích thích bộ phận sinh dục của mình trước mặt người khác ngay giữa nơi công cộng. Càng đông người nhìn ngắm anh ta thì anh ta càng thích. Thông thường bệnh thường gặp ở nam giới nhiều hơn nữ giới.

Loạn dâm thị dâm là việc có được sự hưng phấn và thỏa mãn dục vọng bằng cách thích nhìn trộm người khác trong tình trạng họ đang cởi quần áo, khỏa thân, hay đang có hoạt động tình dục. Người loạn dâm thị dâm chỉ thích nhìn trộm chứ hoàn toàn không thích nhìn ngắm cảnh tượng này một cách công khai như trên sàn diễn, trên bãi biển hay trong quán bar. Vì cảm giác sợ người khác phát hiện ra mình đang nhìn trộm là một phần không thể thiếu được giúp cho họ đạt được sự thỏa mãn.

Loạn dâm ấu dâm là sở thích hoạt động tình dục với trẻ em chưa đến tuổi dậy thì. Đây là một trong những hành vi tình dục bị xã hội lên án mạnh mẽ vì nó làm ảnh hưởng đến tâm lí, tình cảm của các cháu bé là nạn nhân.

Loạn dâm gây đau bao gồm hai nhóm trái ngược nhau. Đó là sự đạt được khoái cảm tình dục khi gây tổn thương người khác cả về tinh thần lẫn thể chất, thường được gọi là bạo dâm. Hoặc chỉ đạt được khoái cảm tình dục khi nhận được sự hành hung tàn bạo từ người khác hoặc tự mình gây ra cho mình, thường gọi là khổ dâm.

Chính cảm giác gây đau đớn hay cảm giác phải chịu đựng đau đớn lại là yếu tố quyết định xem họ có đạt được sự thỏa mãn dục vọng hay không.

Phối hợp nhiều rối loạn sở thích tình dục. Đó là sự phối hợp của nhiều kiểu loạn dâm khác nhau trên cùng một cá nhân mà không có dạng nào là dạng chủ yếu. Sự phối hợp phổ biến nhất là loạn dâm đồ vật, loạn dâm đồ vật cải trang và loạn dâm gây đau.

Các rối loạn sở thích tình dục khác: Rất nhiều kiểu loạn dâm khác nhau được xếp vào nhóm này. Loạn dâm điện thoại là trường hợp thích nói chuyện phòng the qua điện thoại. Loạn dâm động vật là sở thích giao hợp với động vật. Loạn dâm gây ngạt nghĩa là tự khiêu dâm bằng cách tự thít chặt cổ của mình gây ngạt để đạt khoái cảm. Loạn dâm cọ xát là hiện tượng thích cọ xát hoặc chà xát bộ phận sinh dục của mình vào người khác ở những nơi đông người. Loạn dâm xác chết là xu hướng thích quan hệ với xác chết.

Ngày nay có nhiều hoạt động tình dục liên quan tới internet như xem phim khiêu dâm, sex chat room, hoặc tự quay khi quan hệ tình dục… Bản thân những hoạt động này tuy không phải là chứng loạn dâm nhưng chúng chứa đựng những nguy cơ tiềm ẩn dẫn đến chứng loạn dâm hay rối loạn hoạt động tình dục về sau, đôi khi chúng trở thành nguồn thỏa mãn tình dục thay thế cho hoạt động tình dục thật sự.

Thế nào là loạn dâm?

Khái niệm loạn dâm (perversion) không được sử dụng trong ngành y vì lý do đơn giản: Phê phán người bệnh là điều không thể chấp nhận. Nếu bộ môn giới tính được phép cho chuyện này là loạn, chuyện kia không loạn… thì rồi sẽ có ngày người ta phát biểu rằng “sốt rét là sai trái”, “loét dạ dày là xấu xa”… Và chắc cả hai cụ Hippocrates lẫn Hải Thượng Lãn Ông đều phải đội mồ sống dậy mất.

Vì vậy, để diễn đạt khái niệm trên, thuật ngữ lệch lạc tình cảm (sexual deviation) được nhiều tác giả nhất trí do chỉ có tính chất mô tả. Một số tác giả khác vẫn cho là chưa chỉnh, và đề nghị dùng cụm từ thiểu số tình dục để đối lại với đa số nhân loại.

Thiểu số này gồm những thực trạng khác nhau (thường không được Tổ chức Y tế Thế giới coi là bệnh), chia ra làm hai nhóm chính:

– Lệch lạc đối tượng: Thay vì quan hệ nam nữ như thiên hạ thì lại nam nam, nữ nữ hoặc với súc vật… trong khi tất cả mọi đặc tính tình dục của họ đều được bảo lưu. Đó là các trường hợp “ái” như: đồng tính ái, ái thú, ái lão, ái nhi…

– Lệch lạc mục đích: Là những trường hợp mà chính sự lệch lạc, tự nó, đã là hành vi tình dục rồi và đem đến sự thỏa mãn trọn vẹn (?), vì vậy người ta không cần biểu hiện khác. Do chỉ khác biệt về mục đích nên từ “dâm” được sử dụng với nghĩa là một hành vi tình dục, như ác dâm, khổ dâm, phô dâm, thị dâm, bút dâm, khẩu dâm…

Lẽ tất nhiên, các trạng thái này không thể nằm ngoài nguyên tắc căn bản của bộ môn: Tình dục luôn luôn là chuyện hoàn toàn cá nhân. Mọi mức độ khác nhau đều có thể xảy ra, và ranh giới những mức độ đó cũng rất mơ hồ.

Tình dục, ngay cả (hoặc nhất là) trường hợp lệch lạc, lúc nào cũng bị quá nhiều yếu tố chi phối, từ giáo dục, văn hóa, môi trường, thời điểm thuận lợi, cho đến đối tượng (quan trọng nhất là thái độ của đối tượng) sức khỏe, sự thanh thản tinh thần “vào lúc đó”…

Dù sao, chỉ coi là lệch lạc đối với các thực trạng có tính chất cưỡng chế, như một nhu cầu không thể chống lại, tuy người đó rất có ý thức về sự “bất bình thường” của hành vi, nhưng vẫn phải thực hiện. Cần phải nhấn mạnh rằng, nếu những hiện tượng bất thường chỉ xảy ra đôi ba lần, trong thời gian rất ngắn thì chưa đủ yếu tố để kết luận. Chỉ kết luận được nếu người đó tiến hành thường xuyên, liên tục, trong khoảng thời gian ít nhất 6 tháng.

Vào đầu thập niên 1980, Tiểu ban Thuật ngữ y học TP Hồ Chí Minh (gồm: Võ Thế Quang, Ngô Gia Hy, Ngô Như Hòa, Đỗ Hồng Ngọc, Trần Văn Tích, Nguyễn Tấn Trung…) đã đề nghị dùng một số từ mới về lĩnh vực tình dục học, nhằm bổ sung cho Từ điển Y dược Pháp Việt 1976. Trong khi chờ đợi sự thống nhất về danh từ, đối với các lệch lạc tình dục, người viết tạm sử dụng những đề xuất của Trần Văn Tích và Nguyễn tấn Trung.

BÌNH LUẬN

Nhập nội dung bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.